Đợi Em Nói Yêu Anh
Phan_9
"Nhiên, trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, đối
với em là đúng, đối với người khác, lại là sai. Em hận một người, muốn trả thù
một người, đó là điều tất nhiên. Không phải tôi khuyên em không nên trả thù,
chỉ là, đối với tôi, trẻ con không bao giờ sai lầm, có sai, cũng chỉ là do ba
mẹ chúng tạo nghiệt. Có những chuyện, đã qua thì không thể nào vãn hồi. Nhiên,
nếu có thể tha thứ, liền tha thứ đi, cho người ta một đường sống, cũng là, cấp
cho chính mình một tia thanh thản"
Còn nhớ ngày đó, cô ngồi yên lặng ở bên anh, nghe anh nói, trầm mặc. Cô vẫn
luôn nghĩ, cô cố gắng nhiều như vậy, mục đích cuối cùng, cũng chính là có thể
có một ngày tự tay khiến cho gia đình kia thân bại danh liệt, khiến cho ba
người bọn họ không có chốn nương thân, trả lại cho bọn họ tất cả những gì mẹ đã
phải chịu đựng. Nhưng mà, một thời gian như vậy trôi qua, càng ngày, cô lại
càng cảm thấy trống rỗng đến khó tả, báo thù rồi thì sao, khiến cho bọn họ đau
khổ lại làm sao, giống như anh nói, những chuyện đã qua, sẽ mãi mãi không thể
nào vãn hồi, mẹ cũng sẽ không tỉnh dậy, còn ông ta.....Anh nói không sai, mặc
dù trong tâm cô cực kì ghét đứa con của bọn họ, nhưng, như vậy thì sao, cô cũng
không phải là người không nói lý, cô không thể không thừa nhận, cô bé đó, vốn
không có tội. Cô ngồi nói chuyện với anh suốt một đêm, bắt đầu học cách nghĩ
thoáng lên, học cách buông bỏ, học cách tha thứ, đương nhiên, với điều kiện
người không phạm ta, ta không phạm người. Còn hiện tại, có vẻ như, cô muốn cho
cô ta một đường sống, cô ta lại càng không biết tận dụng.
"Nhóc"
Lâm Vũ đang thất thần, đột nhiên có một người từ xa chạy tới , thân mật kéo tay
của cô, khuôn mặt yêu nghiệt phóng đại ngay trước mắt, tràn đầy sự lo lắng
"Em rốt cuộc là đi đâu vậy. Tôi nghe nói em rớt xuống hồ bơi , ngất xỉu,
lúc chạy đến thì lại không có ai, số điện thoại thì không có. Rốt cuộc là có
làm sao không"
Anh ta nhìn quanh cô một hồi, nhìn thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm,
lông mày vẫn nhíu chặt lại, nói như ra lệnh
"Cho tôi số điện thoại. Em không cho tôi liền cướp"
Cô nhìn tia lo lắng trong mắt anh ta, không hề có chút giả dối, không hiểu sao
thấy lòng ấm áp, giọng điệu cũng mềm nhẹ đi nhiều, ngoan ngoãn đọc cho anh số
điện thoại.
"Hì hì, vậy cho tôi địa chỉ nhà luôn đi"
Cô nghe anh ta nói như vậy, một tia hảo cảm vừa nảy lên liền biến mất hết tăm
hơi. Tên yêu nghiệt chết tiệt, có điên rồi cô mới cho rằng anh ta tốt. Cô mặc
kệ anh ta, bước đi thật nhanh về phía trước, quẳng ra một câu
"Tôi còn có tiết, đi trước. Còn nữa, nếu như còn muốn học bóng rổ, vẫn nên
gọi tôi một tiếng "sư phụ " "
Anh nhìn bóng lưng của cô, sờ sờ mũi, cầm chiếc điện thoại trong tay, không
hiểu sao ngốc nghếch cười một chỗ, cực kì cao hứng.
...
"Lâm Nhiên, đứng lại đó"
Lâm Vũ nhìn mấy nữ sinh đột nhiên tiến đến trước mặt mình, một cô gái hùng hùng
hổ hổ kéo tay Diệp Tuyền, lai giả bất thiện, nét mặt đầy địch ý khiến cho lòng
cô phiền chán. Rốt cuộc lại có chuyện gì nữa đây.
"Mau tránh đường"
Cô lạnh lùng nói một câu, ánh mắt đột nhiên rét lạnh khiến cho người trước mặt
không hiểu sao run nhè nhẹ, sau nghĩ gì đó lại hùng hổ lớn tiếng chất vấn
"Lâm Nhiên, cô cũng đừng quá đáng như thế. Tiểu Tuyền lần đó chỉ là muốn
cùng cô nói chuyện, sao cô lại dám đánh cậu ấy. Cô bám theo Hàn Minh không nói,
lại còn mơ tưởng đến Trình Hạo, đúng là không biết xấu hổ. Cô..."
"Linh Na, đừng nói nữa, mình không sao."
Diệp Tuyền đứng ở đằng sau, tiến lên tỏ vẻ muốn kéo cô gái kia đi, khuôn mặt có
bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương
"Tiểu Tuyền, là cậu quá thiện lương. Cậu xem cô ta quá đáng như vậy, sao
có thể nhịn được chứ"
Ha, lại cái gì đây, rủ nhau đóng kịch sao. Lâm Vũ nhìn xung quanh một chút, hôm
nay cô thực sự không có muốn trốn tiết nha, nhưng mà nhìn số người vì hiếu kì
mà vây quanh, lần này, không bỏ cũng không được rồi
"Cô muốn gì"
Lâm Vũ rốt cuộc cất tiếng, giọng nói nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc
"Muốn gì, tôi muốn cô hướng Tiểu Tuyền xin lỗi, để cho cô ấy tát lại một
cái. Còn nữa, cô phải hứa, tránh xa Hàn Minh cùng với Trình Hạo ra"
Lâm Vũ nghe như vậy, không nhịn được bật cười, cuối cùng biến thành cười lớn,
cười khiến cho mấy người trước mặt không hiểu ra sao
"Cô cười cái gì chứ"
"Tôi cười cái gì? Còn không phải cười các cô sao. Nếu như tôi không làm,
vậy thì sao"
"Cô... đồ không biết xâu hổ, mọi người đều chứng kiến việc xấu của cô, cô
lại còn dám nói như vậy. Mẹ của cô không dạy cô sao, hay là bà ta với cô cũng
chỉ là một loại người, chuyên đi quyến rũ người...."
Bốp!
Một cái tát như trời giáng vào một bên mặt của Linh Na khiến cho cô ta không
kịp phản ứng, một bàn tay ôm lấy nữa gương mặt của mình, mắt mở to giống như
không thể tin, ngay cả Diệp Tuyền đứng đó cũng không biết làm sao. Lâm Vũ đứng ở
một chỗ, một bàn tay vừa hạ xuống, hai mắt sắc lạnh, cả người tỏa ra sát khí
nhàn nhạt, giống như nhiệt độ xung quanh cứ như vậy giảm xuống đến âm độ.
"Cô lặp lại lần nữa"
"Cô dám đánh tôi. Tôi nói vậy thì có gì sai, mẹ cô chính là đồ bỏ.."
Bốp!
Một cái tát nữa lại hạ xuống, nhanh đến mức khiến cho mọi người không kịp phản
ứng. Đến lúc Linh Na phản ứng kịp , cô ra mới hét toáng lên, định tiến lên cho
Lâm Vũ một cái tát, lại dễ dàng bị cô cầm lấy một cổ tay. Cô từ tốn tiến gần
lại từng bước, giọng nói lạnh lẽo như tử thần khiến cho người trước mặt đột
nhiên sợ hãi, bất giác lùi ra sau
"Tôi nói cho cô biết, mẹ của tôi dạy tôi tốt lắm. Bà nói, nếu như một con
chó điên cắn con, con tất nhiên không cần cắn lại, nhưng mà..." -cô cố
tình dừng lại một chút-" nếu như con chó kia vẫn không biết sống chết, tôi
cũng sẽ không nghĩ mà tiễn nó một đoạn đường, khiến cho nó hảo hảo đầu thai,
biết đâu kiếp sau lại được chuyển sang thân phận khác, không còn đi cắn bậy
lung tung"
Mọi người đều biết cô chửi xéo ai, mấy người đứng xem kịch vui không nhịn được
cười lớn khiến cho cô ta xấu hổ đỏ mặt. Lâm Vũ cũng không đùa nữa, chán ghét
đẩy mạnh cô ta ra khiến cô ta suýt chút mất đà ngã xuống đất rồi lại chán ghét
chà lau đôi tay mình, giống như vừa chạm vào thứ gì đó thực ghê tởm. Diệp Tuyền
thấy như vậy, vội vàng tiến đến đỡ cô gái kia, ánh mắt nhìn Lâm Vũ đầy đáng
thương, nhỏ giọng chất vấn
"Sao cậu lại có thể như thế. Ngày hôm đó mình đối với cậu đã không nói gì
thì thôi.Chẳng lẽ được mấy học trưởng chống lưng nên tùy tiện như vậy"
Mấy học trưởng trong miệng cô ta, không phải ai khác chính là Hàn Minh và Trình
Hạo. Lâm Vũ liếc cô ta một cái, cười nhạt
"Diệp Tuyền, ngày hôm đó, ai làm gì, trời biết đất biết, không cần trước
mặt tôi giả bộ đáng thương. Còn nữa, chuyện của tôi, không đến lượt cô xen vào.
Bạn của cô liên mồm nói, tôi không được đến gần hai người kia, hảo, cô lấy
quyền gì nói tôi như thế. Thứ nhất, nếu như cô là không phải bạn gái của họ, cô
không có tư cách mà ở đây nói chuyện. Thứ hai, nếu như cô là bạn gái của họ,
như vậy, trực tiếp đến tìm họ nói chuyện, không cần ở đây tìm tôi nháo, thực
khiến cho người ta chán ghét"
Câu nói của Lâm Vũ trong nháy mắt khiến cho Diệp Tuyền á khẩu, cứng họng không
phản bác. Nếu như cô ta thừa nhận điều thứ nhất, như vậy liền thừa nhận không
có tư cách ở đây náo loạn, là cô gây sự vô cớ. Nếu như là thừa nhận điều thứ
hai, như vậy dù cho cô bị người hâm mộ của Hàn Minh và Trình Hạo đánh chết cũng
không có dũng khí tìm họ chất vấn. Một câu nói của Lâm Vũ hoàn hảo khiến cho
nhuệ khí của hai người mất sạch, vốn tính đến khiến người ta chịu nhục, không
nghĩ tới, chính mình lại càng thêm nhục nhã
"Như vậy, cô cũng không thể tùy tiện đánh người"
"Tùy tiện, Diệp Tuyền, cô có hiểu tiếng người không vậy. Người ở đây đều
nghe rõ, cô ta phỉ báng mẹ tôi trước. Nếu như có người xúc phạm mẹ của mình,
bản thân lại không tức giận phản ứng, như vậy, người ta không gọi là người mà
chính là súc sinh a"
Cô nói một câu liền quay người đi, không thèm quay đầu lại. Lời nói của cô,
trong nháy mắt khiến Linh Na giận tím mặt, Lâm Vũ chẳng khác nào thẳng mặt mắng
cô ta là súc sinh. Mọi người nhìn theo bóng dáng Lâm Vũ, nhỉ giọng nghị luận,
Linda từ một góc khuất chui ra, nói nhỏ với mấy người bên cạnh
"Uy, lão đại, trường chúng ta từ khi nào có người thú vị như vậy nha. Tính
cách này, chậc chậc, thật là giống một người"
Trình Hạo nghe lời cô nói, nhìn về một hướng đã khuất bóng người, cười nhẹ, vốn
cứ tưởng tiến lên bảo hộ cô, lại quên rằng, người của anh, vốn dĩ luôn luôn
mạnh mẽ như vậy
"Cậu nói cái gì. Học trưởng vậy mà lại cứu cô ta"
Linh Na nhìn Diệp Tuyền đột ngột hét lên trước mặt, gương mặt giận dữ không còn
chút vẻ dịu dàng như thường ngày, không khỏi có chút ngỡ ngàng, mày hơi hơi
nhíu lại, nhìn Diệp Tuyền chăm chú. Diệp Tuyền lúc này mới biết là mình luống
cuống, ho nhẹ một tiếng, hắng hắng giọng, mềm nhẹ nói một câu
"Xin lỗi, là do mình ngạc nhiên quá"
Linh Na nhìn thấy như vậy, cho rằng Diệp Tuyền đối với Trình Hạo là tình cảm
quá mức sâu nặng, nghe tin anh đối tốt với người khác mới nhất thời không kiềm
chế được, trong lòng bất chợt cảm thấy cô thật đáng thương, cũng không để ý tới
ánh mắt cô ta ngày càng sắc lạnh mà thấp giọng an ủi.
"Tiểu Tuyền, cậu cũng đừng quá thương tâm, có lẽ chỉ là tình cờ thôi"
"Na, cái cậu nói đó là thực sao. Thực sự là học trưởng"
"Cái đó... đúng vậy. Người mà mình thuê có báo lại, ngày hôm đó, mình cũng
rất bất ngờ. Bây giờ nghĩ lại, ngày hôm đó ở bể bơi, cô ta rơi xuống nước không
phải cũng là do học trưởng cứu lên sao"
Diệp Tuyền ngồi ở một bên, nghe thấy Linh Na nói như vậy, bàn tay không nhịn
được nắm chặt lại, đáy lòng dâng lên một cổ bất an càng ngày càng bành trướng,
sau một khắc liền khiến cho khuôn mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo. Không thể nào.
Tuyệt đối không thể nào đâu. Học trưởng sao có thể chú ý đến cái đồ quái dị đó
được, cô ta thì có cái gì tốt chứ, không tài, không sắc. Những ý nghĩ chồng
chất trong đầu nhanh chóng khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu, ánh mắt càng thêm
rét lạnh, móng tay được sơn màu đẹp đẽ đâm sâu vào lòng bàn tay. Không. Cô
tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra. Từ trước đến giờ, những gì Diệp Tuyền cô
đã định thì sẽ không bao giờ để vuột mất, Trình Hạo, cô định rồi. Lâm Nhiên,
tôi đã cảnh cáo cô như vậy, nếu như vẫn cố chấp không buông, đừng trách tôi độc
ác !
....
Ở một góc nào đó, Lâm Vũ không nhịn được hắt hơi liên tục, vô thức sờ tay lên
trán. Không có sốt mà, mới vừa khỏi bệnh, chẳng lẽ lại như thế bị lại. Tiếp
nhận túi đồ trên tay thu ngân, Lâm Vũ nhanh chóng ra khỏi siêu thị, bắt một
chiếc taxi, điểm đến không phải nơi nào khác chính là căn biệt thự lần trước cô
mới đến, căn nhà riêng mà Trình Hạo đã mua. Không sai, sau một màn dưới trời
mưa hôm đó, Lâm Vũ tình cờ lại khỏi bệnh, chỉ là Trình đại thần siêu cấp vô
địch của chúng ta cứ như thế lần đầu tiên hoa hoa lệ lệ đổ bệnh, hơn nữa còn là
bệnh nặng, sốt cao không đỡ. Nếu không phải lúc cô gọi cho anh nghe giọng anh
khản đặc, tràn ngập âm mũi, cô cũng không biết anh bị bệnh, nằm bệt ở nhà, cô
liền cứ như vậy xin nghỉ mua thuốc cùng chút đồ ăn đem đến cho anh. Cầm chìa
khóa đã được anh đưa từ hôm trước, cô thuần thục cởi giày bước vào trong nhà,
để túi đồ ăn mới mua trên gác bếp rồi nhanh chóng bước lên lầu hai, đi vào
phòng của anh. Chỉ thấy anh lúc này đang nằm trên giường, mắt nhắm chặt, không
cả phát hiện ra cô đã tới, trong cơn mê mày kiếm nhíu chặt lại, có vẻ rất khó
chịu. Cô lo lắng tiến đến bên cạnh giường, muốn áp tay mình lên trán anh lại
cảm thấy bàn tay mình lạnh ngắt, sợ đánh thức anh liền do dự thay bằng một bên
má, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua da thịt khiến cô giật mình. Cư nhiên lại nóng
như vậy, xem ra là sốt rất cao. Cô chạy vào phòng tắm lấy một chiếc khăn sạch,
làm một cái túi chườm đơn giản để lên trán cho anh, nhiệt độ mát lạnh khiến cho
anh thoải mái dãn đôi lông mày, ậm ừ vài tiếng, mắt vẫn không mở. Lâm Vũ thấy
như vậy, thở dài một hơi, nhanh chóng chạy xuống nhà nấu một bát cháo thịt nạc
anh thích ăn nhất, thêm chút hành lá, chuẩn bị thuốc rồi lại mang lên lầu.
"Anh hai... anh hai... dậy đi"
Lâm Vũ ngồi ở bên mép giường, đặt bát cháo lên chiếc bàn nhỏ, lay lay cánh tay
của anh. Trình Hạo từ trong mê man tỉnh lại, nâng lên mí mắt nặng trĩu, sau khi
nhìn rõ người đến là cô liền khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn
"Vật nhỏ, đến rồi sao"
"Anh hai, tới, ngồi dậy ăn chút gì đi, uống thuốc rồi lại ngủ"
Trình Hạo từ từ ngồi dậy, tay day day trán, Lâm Vũ cẩn thận lấy một cái gối
mỏng, để ở đằng sau lưng để anh tựa cho thoải mái
"Tới, ăn một chút cháo đi"
Cô bưng bát cháo đến trước mặt anh, màu sắc đẹp đẽ, hương thơm nghi ngút khiến
cho người ta đói bụng. Chỉ là Trình Hạo vốn trong người đang khó chịu, nhìn
thấy đồ ăn trước mặt, không có cảm giác thèm ăn, liền lắc lắc đầu, mày nhíu lại
"Anh không muốn ăn"
"Không được, ăn no rồi mới có thể uống thuốc, nếu không sẽ không tốt. Em
nấu không nhiều, ăn một chút thôi"
Anh mím chặt môi, định vươn tay ra đỡ lấy bát cháo, nghĩ sao lại thôi, để hai
tay ở trong chăn, hướng cô nói một câu khiến cho cô suýt chút đem bát cháo đánh
rơi
"Em đút thì anh ăn"
Thiên a, cái giọng nói đó ở đâu ra vậy, sao mà cô có cảm giác anh giống như là
đang... làm nũng . Nhưng mà, nhìn một người đàn ông cao lớn lại hướng một cô
gái nhỏ nũng nịu, nhìn thế nào cũng có chút quái dị
"Đầu của anh có chút choáng"
Người nào đó vẫn tiếp tục vô sỉ
"Tay của anh còn không có chút lực"
Giọng nói cần bao nhiêu đáng thương liền có bây nhiêu đáng thương, y hệt một
tiểu hài tử cố chấp đòi kẹo.
"Bụng của anh...."
"Thôi được, thôi được, em đút, em đút là được chứ gì"
Mắt thấy mục đích đã đạt được, anh cười đến sáng lạn, gương mặt tuy có chút
tiều tụy lại vô tình khiến anh mất đi một phần xa cách, thêm vào đó một phần ôn
nhu dịu dàng. Lâm Vũ cẩn thận múc một thìa cháo, cẩn thận đưa đến bên miệng
thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng cho anh, anh lúc này cực kì ngoan ngoãn mà
mở miệng ăn hết, chẳng mấy chốc bát cháo đã vơi đi một nửa. Đôi mắt màu hổ
phách chăm chú nhìn nhóc con trước mặt cẩn thận đút cho mình từng thìa từng
thìa một, thỉnh thoảng còn lấy khăn lau miệng cho anh, trong lòng bỗng dưng cảm
thấy thỏa mãn không thể diễn tả, cả người dường như khỏe lên rất nhiều.
Lâm Vũ để bát cháo đã gần hết lên mặt bàn, lấy một cốc nước cùng với thuốc đã
được chuẩn bị tốt đưa đến cho anh uống. Nhìn thấy anh uống xong, cô lại đỡ lấy
cốc nước đặt lại, rút chiếc gối đằng sau ra để anh nằm xuống, chỉnh chỉnh lại
chăn cho anh. .
"Anh mệt thì ngủ một chút đi, em đi xuống nhà"
Cô vuốt lại mép chăn cho cẩn thận, nhẹ nhàng nói một câu, vừa định đi xuống nhà
liền cảm thấy một bàn tay nắm chặt lấy tay của cô, giọng nói trầm thấp của anh
từ từ truyền ra.
"Đừng đi, ngồi với anh một chút"
Lâm Vũ quay đầu lại, nhìn gương mặt tiều tụy có chút yếu ớt của anh, không hiểu
sao cảm thấy đau lòng, cũng không từ chối, ngồi xuống bên đầu giường, một bàn
tay luồn vào mái tóc anh vuốt nhẹ. Anh có vẻ như cũng quá mệt mỏi rồi, mắt nặng
trĩu, nhanh chóng chìm vào cơn mê, thân nhiệt nóng bỏng lạ thường, bàn tay cố
chấp nắm chặt lấy tay cô không buông. Cô vuốt ve mái tóc mềm mượt của anh, một
tay còn lại bị anh nắm lấy, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nóng đến dọa
người. Chẳng mấy chốc anh liền lâm vào giấc ngủ say, chỉ là được một lúc cả
người lại vặn vẹo khó chịu, có lẽ thuốc đã có tác dụng, cô thấy anh bất giác
đạp chăn ra. Cô cẩn thận gỡ bàn tay của anh, đi tìm một cái khăn bông sạch, chậm
rãi điều chỉnh cho anh nằm nghiêng về một bên, từ từ lau hết mồ hôi trên lưng
cho anh. Đến khi cô lau xong, muốn chuyển qua trước ngực tiếp tục lau, anh lại
đột ngột nắm chặt lấy bàn tay của cô, mắt vẫn không mở ra. Cô nhìn anh như vậy,
muốn gỡ bàn tay của anh ra, rõ ràng là anh bị bệnh, lực đạo lại lớn, nắm đến
mức bàn tay của cô cũng đỏ, miệng còn không ngừng lẩm bẩm
"Vũ nhi... Vũ nhi"
"Anh hai... em ở đây, đừng nháo nữa, để em lau sạch, như vậy mới khỏi bệnh
được"
Giọng điệu của cô nhỏ nhẹ, giống như dỗ dành một đứa trẻ con. Chỉ là anh dường
như không nghe thấy, nắm chặt tay cô không buông, cô chỉ còn cách dùng chút
lực, cậy từng ngón tay của anh ra. Mắt của anh vốn đang nắm chặt, đột nhiên mở
ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô, trong đó còn có thứ gì đó khiến cô
không hiểu, giống như sợ hãi, lại giống như lo được lo mất. Anh đột nhiên dùng
lực một chút khiến cho cô chưa kịp phản ứng liền kêu lên một tiếng, sau một
khắc anh đã nằm đè lên trên cô, hai tay anh nắm chặt hai cổ tay cô đặt lên đầu
giường, giam cầm cô trong không gian thuộc về anh, hơi thở nam tính nóng rực
quanh quẩn bên chóp mũi.
"Vũ... vũ nhi.... Đừng đi"
Lâm Vũ ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt anh do sốt đến đỏ hồng, ánh mắt anh nhìn
thẳng vào cô, mơ hồ, phảng phất giống như nhìn thấy một thứ gì đó khác, thậm
chí cô còn tinh tế cảm nhận được đôi tay anh đang run rẩy
"Anh hai, anh sao vậy, em không...."
"Đừng"
Lâm Vũ không kịp nói gì nữa, mắt mở to nhìn hai hàng mi dài ngay trước mắt, cô
chỉ kịp nghe thấy anh kêu thêm một tiếng, khuôn mặt tuấn tú của anh đã tiến sát
lại gần, đôi môi hai người cứ thế dán chặt vào nhau, không một kẽ hở....
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian